Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Vì hình như anh làm gì có trên đời. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.
Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.
Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi. Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi.
Hoặc về sau mới lí giải được. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Tự do hay không là ở mình.
Cũng có thể họ không tìm thấy. Nhưng ta không cho nàng nói. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.
Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Chẳng ai thua thiệt cả.
Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu. Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh.
Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.
Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Chưa nổi, đồng chí ạ. Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn.