Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Vừa lo lắng, vừa háo hức.
Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Bây giờ đến tiết mục bể sục. Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu.
Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Người bảo đời là bể khổ. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính.
Thằng em ngồi bên phải tôi. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước.
Trong tay tôi không có luật… Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi.
Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy.
Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Mất mất người kể chuyện. Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ.
Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành. Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin.
Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời. Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Ông anh cũng làm theo.
Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất.