Tôi về, cũng đỡ in ít. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau.
Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Bác hỏi: Sao con không đi học. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.
Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Khi mà tôi lạc loài.
Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Dù mẹ không bay, không bay đâu. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn.
Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm.
Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Nhưng đành phải nhả ra.
Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Mình không bao giờ thả. Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.
Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.
Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên.
Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.