Có lúc tôi muốn được làm nghề của ông. Tôi làm việc với ông đã lâu, đáng lẽ phải biết làm vừa ý ông mới phải. Bất kỳ trong nghề nghiệp nào, trong giai cấp nào, người ta cũng thấy lỗi lầm quan trọng đó.
Rồi thì thôi, không sao hết! Steinmetz là một thiên tài bậc nhất về điện học, nhưng hoàn toàn bất tài trong công việc chỉ huy một phòng kế toán. Cách đây hai mươi lăm thế kỷ.
Bà nhại dáng đi của ông rồi nghiến răng hỏi ông sao không bắt chước dáng đi lịch sự của bà? Rồi thì thôi, không sao hết! Trước hết đừng nói đến những vấn đề riêng của mình, tốn công vô ích.
Thiệt là nhã nhặn và lịch thiệp! Vậy muốn có hạnh phúc trong gia đình: "Xin nâng niu, săn sóc bạn trăm năm của bạn". Có thể lập lại hòa bình được không? Không ai biết được.
"Bắt đầu câu chuyện bằng cách tặng người đó vài lời khen thành thật". Ông có tài, có nhiều tương lai, dù ông làm việc ở đâu cũng vậy. Chúng tôi được hân hạnh ông chiếu cố tới trong 14 năm nay.
Nã Phá Luân thì tin như vậy. Nhưng Dorothy Dix nghĩ khác. Bà nhất định không bao giờ để cho ông ở một mình hết, luôn luôn sợ ông có ngoại tình.
Ông thất vọng tới nỗi ông xin từ chức và xin cho "một người khác, trẻ hơn, tài giỏi hơn" thay ông. Tặng cho bạn thân một số tiền nào đó chẳng hạn, mỗi khi bạn bắt gặp ta làm trái với những quy tắc đó. Chữ "tôi" phải đọc nho nhỏ mà chữ "ông" phải đọc lớn tiếng.
Cũng như hết thảy những người dẫn đạo quần chúng, ông biết rằng cách thần diệu nhất để chiếm lòng người là bàn tới vấn đề mà người đó thường ấp ủ trong lòng. Chẳng nói, chẳng rằng, ông Schwab viết số 6 lên trên đất rồi đi. Ông lấy tên của hội trưởng một công ty xe lửa để đặt tên cho một xưởng lớn của ông và nhờ vậy mà công ty xe lửa đó thành khách hàng mua đường rầy của ông! Khi George Pullman và Carnegie tranh nhau độc quyền chế tạo những toa xe lửa có giường ngủ cho một công ty hỏa xa nọ, hai bên chỉ trích lẫn nhau, đua nhau hạ giá, thành thử đều không lời.
Chuyện đời ông như vầy: Ông thích thơ của Dante Gabriel Rossetti lắm. Ông Coolidge nói tiếp: "Lời tôi khen đó, cô đừng lấy làm tự phụ lắm; tôi chỉ muốn làm vui lòng cô thôi. Xin bà kể cho tôi nghe".
Không đâu, thưa bạn: kẻ thù số một của nước Mỹ. Như vậy tức là nói: "Tôi khôn hơn ông. Họ không hiểu rằng bạn cũng vậy mà tôi cũng vậy, chúng ta đều không muốn mua - nghĩa là tiêu tiền - mà chỉ muốn giải quyết những vấn đề riêng tây chúng ta thôi.