Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Nó tan chảy, tan chảy.
Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà.
Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi.
Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Chúng nhan nhản và đầy bon chen.
Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương.
Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Màu mận đương độ chín. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi.
Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì.
Để thoát khỏi nỗi chán chường. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé.
Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Rất dễ hiểu, cái thiện tinh túy đã phải trải qua thế giới quan của cái ác và nhiều cái khác để có một thế giới quan tổng hợp cực kỳ phong phú cùng những phương án xử lí đa dạng. Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn.
Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết.