Khi Nott leo lên được đỉnh núi thì anh thấy thần Ston đang nói chuyện với một con chim mười hai cánh. Tôi luôn có trách nhiệm về tất cả những việc diễn ra quanh mình. - Đừng quên rằng mi đã hứa với ta rồi nhé.
- Được rồi, ta tin nhà ngươi, nhưng ngươi không được làm ồn đấy nhé. Chưa bao giờ có ai thay đổi đất trong khu rừng này cả. Tuy nhiên, chàng đã làm được một điều hết sức quan trọng: đó là chàng đã tạo ra một điều khá biệt, điều mà chưa ai từng làm cho khu rừng này.
Chàng làm việc miệt mài suốt đêm không ngơi nghỉ cứ như thể điều đó có ý nghĩa nhất trên đời bây giờ với chàng là tỉa cây vậy. Ta chỉ nhận nước vào mà chẳng tạo ra bất cứ dòng chảy nào lấy nước từ ta cả. Bà sẽ không còn phải lo lắng về những bông hoa ly của mình nữa.
Và Sid cũng nhớ lại một lời khuyên luôn tỏ ra hữu dụng với chàng: "Hãy hành động ngay bây giờ, đừng trì hoãn nữa". - Quả tình ta rất mệt. Còn với những ai dám tin, dám tạo ra các điều kiện của sự may mắn thì họ không tin vào những điều may rủi.
Mụ làm bộ quay lưng đi. Nếu đó là nơi mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc lên thì bây giờ chàng muốn biết nó cần bao nhiêu ánh sáng và bóng râm thì đủ. Sid phóng ngựa về đến lâu đài vào sáng ngày hôm sau.
Anh có một niềm tin sắt đá vào mục tiêu của mình, ngay cả khi người khác cố tìm cách bán sự may mắn cho anh hay gièm pha, cản lối mong anh lạc hướng quên mục tiêu. - Tại sao ông lại làm như vậy? Tại sao ông lại cho lát nền khu gạch? Trước khi Nott kịp trả lời, anh nhận thấy áo quần Sid rách bươm, bám đầy đất và đôi giày thì lấm lem bùn đất.
Sau đó Nott chợt nhớ đến Sid và anh cảm thấy vui hơn một chút. Chàng không còn nghĩ thêm ra được ai để hỏi nữa. Thế nhưng chẳng có điều gì xảy ra cả.
Sequoia là cây mọc đầu tiên ở khu rừng này, vì thế nên bà đứng sừng sững ngay giữa rừng. - Ta đã nói là CHƯA BAO GIỜ rồi mà - thần Gnome bực bội hét lên rồi quay đầu bỏ đi. - Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Để ta giải thích cho mọi người rõ thêm.
Bà chúa hồ nghe thế liền phá lên cười. Bất cứ ai lang thang ở đây quá lâu mà không có mục đích nào rõ rệt thì sẽ phát điên lên đấy. Đôi lúc, tôi còn cảm nhận được cái ôm nồng ấm mà chúng ta vừa trao nhau cách đây một tiếng.
Sau đó Nott yên tâm leo lên lưng ngựa đi tìm một chỗ ngủ qua đêm. Hãy nhanh nhanh lên, ngươi không còn nhiều thời gian nữa đâu. Cuộc đời tôi xuống dốc đến độ đã có lúc tôi biết cơn đói là như thế nào.