Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Tôi muốn thử những cách khác. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.
Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền.
Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.
Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác.
Cười vui cho dễ sống. Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Rồi lao đầu vào sáng tác.
Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình.
Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn.
Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ.
Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác.
viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi.