Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua.
Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. What I fell what I know never shine through what Ive known Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công.
Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Vật chất? Bạn đâu có. Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì.
Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi.
Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng.
Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Chứ trước đây thì um nhà rồi. Gió se sẽ mang vị mặn.
Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Thế thì anh không dám. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây.
Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Như một khẩu hiệu của tâm thức. Theo một cách của riêng em.
Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó.