Nã Phá Luân thì tin như vậy. Phải thiệp thế, biết khéo léo, có lòng hòa giải và khoan hồng, tự đặt mình vào địa vị đối thủ của ta mới có thể thu phục họ được. Bà Tổng thống Lincoln, một hôm, dữ như cọp cái, quay lại mắng bà Grant giữ dinh Bạch ốc: "Sao? Tôi chưa mời mà bà dám cả gan đối tọa với tôi sao?".
Bông có mắc gì đâu, nhất là lúc giữa mùa. Sâu ăn hết bông hồng của tôi. Cho nên, làm chủ mười hai tòa cung điện lộng lẫy mà Nã Phá Luân đệ tam không có lấy một cái tủ để trốn trong đó cho yên thân được.
Một hôm, tôi gặp một người hiến binh cưỡi ngựa, có vẻ muốn làm oai lắm. Chính chúng tôi là kiến trúc sư đó. Nào "lấy làm quý hóa lắm", nào "mang ơn ông vô cùng").
Sở dĩ chúng ta quên tên người, phần nhiều là vì chúng ta không chịu mất công, mất thì giờ chép lại, lặp lại cho nó in vào trong đầu óc chúng ta. Không hề tòng học một trường đại học nào hết, mà chưa đầy bốn mươi sáu tuổi, có tới bốn trường đại học cấp bằng danh dự cho ông, lại làm Hội trưởng ủy ban dân chủ quốc gia, và Tổng giám đốc sở Bưu điện. Rồi ông Eastman chỉ cho ông Adamson tất cả những đồ trang hoàng trong phòng, chính do ông chỉ bảo, sắp đặt.
Nhưng má nó, một người nhà quê nghèo an ủi nó, ôm nó vào lòng, bảo rằng bà tin chắc nó có tài và đã thấy nó tiến tới rồi. Tôi đe họ nên coi chừng, chứ không thì ngồi tù, vì làm cháy rừng. Những bực vĩ nhân không phí thì giờ tự đắc, khoe những thành công của mình.
Hỡi sĩ tốt, mục đích của chúng ta là Địa Trung Hải". Rồi Rossetti mời người con một anh thợ rèn đó lại làm thư ký cho ông. Chân lý đó đúng khi bạn viết tiểu thuyết cho độc giả coi.
Thực vậy, từ hồi ấy, nhân vật đó đã viết 77 cuốn sách và dùng ngòi viết mà kiếm được trên một triệu mỹ kim. Tôi bảo: "Này, anh Emile. Một hôm, tôi đã định rầy cháu, nhưng suy nghĩ lại, tự nhủ: "Khoan đã, Dale Carnegie à.
Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta phát khởi. Tư tưởng của loài người sở dĩ tiến được chính nhờ bọn tò mò, nhờ các vị thánh Thomas hay ngờ vực, nhờ hết thảy những người không chịu tin vì chưa có chứng cớ rõ ràng. Anh ta phàn nàn công việc nặng nhọc quá, làm việc nhiều giờ quá, và xin thêm người phụ.
Phải dùng những máy mà nhiệt độ không cao quá giới hạn mà "Hội chế tạo điện cụ" đã định, phải không ông? Ông ấy nhận như vậy. ở vào địa vị ông, có lẽ tôi cũng hành động như ông. Lawes sững sờ, không biết đáp ra sao.
Nhưng ông làm bộ quên không gởi tiền. Tôi không cãi lời ông, chỉ hỏi xem nhiệt độ trong xưởng là bao nhiêu. Xin các bạn nghe chuyện ông J.