Bạn đã thực sự dấn thân rồi. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi.
Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho.
Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình.
Mà sống khoa học một chút. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Uống là cháu nôn ra đấy ạ.
Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Tua nhanh thôi, mệt rồi.
Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng.
Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.
Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Bác là bác rất không hài lòng.
Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới.
Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt.