Ông ta bèn kể nỗi lo phiền của ông. Hết thảy những kẻ thất bại đều thuộc hạng người đó". Và, các bạn ơi! Nồng nàn làm sao! Ông hùng hồn diễn thuyết trong nửa giờ đồng hồ về tổ chức đó.
Tôi ở Alger được đúng hai mươi bốn giờ đồng hồ. Chính tôi cũng đã học chút ít về thuế má, quốc khố. Có lẽ hôm nay tôi không thích những bài tôi đã viết hôm qua nữa.
Ông thấy rằng họ có chỗ này đặc biệt nhất là lúc nào cũng cần được người khác khen, khuyến khích và chú trọng tới họ, cả trong những tật lố lăng nhất của họ. Chỉ vài lời khen giản dị đủ cho thành một người tề gia giỏi nhất, cần kiệm nhất. Sách dày 307 trang, bằng một cuốn sách đáng giá hai đồng.
Thiệt ra tôi không có ý đi đâu hết, nhưng tôi mong rằng lời dọa đó có lẽ làm cho ông ta chịu hạ tiền mướn nhà của tôi xuống. Làm sao cho khách hàng có thiện cảm với ta, vui vẻ nghe ta, tin ta và theo ý ta? Theo giáo sư C. Cô Louisa May Alcott, danh lúc đó vang lừng, chịu viết giúp một tờ báo chí của ông, vì ông hứa xin đưa tiền nhuận bút là 100 mỹ kim, không phải để biếu cô mà để biếu một hội thiện mà cô che chở.
Ông lại khuyên tôi nên ở châu u bảy tuần lễ. Chamberlain với một người thợ máy lại Bạch Cung giao xe cho Tổng thống. Tôi liền tiếp: - Mà tôi dám cá với bà rằng bầy gà của bà có lời nhiều hơn là sở sữa của ông nhà.
Lần sau trở lại nghe ông ta tiếp tục cuộc diễn thuyết giông tố của ông. Vậy quy tắc thứ 4 để sửa lỗi người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ là: Cách đây vài năm, ông Dyke thất vọng lắm vì ít khi ông nhận được hồi âm những bức thư ông gởi cho các thân chủ của ông: thầu khoán, thương gia, kiến trúc sư, để xin họ cho biết tình hình buôn bán.
Mắng, giảng giải, dỗ ngọt, đều vô hiệu. Nhưng nếu tôi không để cho bà ta nói trước, nói cho thỏa thích, rồi tự ý tin rằng mắc điện vào nhà là lợi, thì tôi có được kết quả đó không?". "Giữ thể diện cho người" Mấy năm trước, Công ty Điện khí ở Nữu Ước gặp một việc khó giải quyết: làm sao cho Charles Steinmetz chịu bỏ chức chủ sở đi được.
Nhưng hãng lại quả quyết nói ra như vậy. Ngày nào cũng như vậy. Cho nên địa vị người quân tử bao giờ cũng vượt thiên hạ, mà thiên hạ không oán cũng không hờn".
"Xin ông Edward Vermylen chú ý. Có khi chỉ cần ông chồng buổi sáng, khi đi làm, giơ tay lên chào vợ một cái cũng đủ làm cho cái hố giữa họ khỏi mỗi ngày một sâu". Chỉ cần có trí nhớ và biết suy xét.
Nhưng tôi thú rằng nhớ lại bức thư đó tôi xấu hổ lắm". Mỗi khi Ngài đi dạo gần tới nhà riêng của chúng tôi, dù chúng tôi có đứng khuất thì cũng kêu chúng tôi và chào lớn tiếng". Tôi suy nghĩ và hai ngày sau tôi lại tìm người đó, và nói: