Tất cả những phát ngôn viên thành công đều có đức tính này. Tôi nghĩ nên kể cho anh nghe câu chuyện này. Chàng trai ở đầu dây bên kia mừng quýnh lên, cám ơn tôi rối rít.
Nhưng nên cẩn thận, nhiều từ mới nghe có vẻ thời thượng lại chẳng có tác dụng thiện cảm nào khi bạn giao tiếp. Trái lại đối với một người có năng lực và đầy tự tin thì cuộc phỏng vấn ấy là một cơ hội hiếm có để tiếp xúc với ông chủ sau này, để biết nhiều hơn về công ty. Em ơi có nhớ? Hãy nhớ lời thề hẹn của em.
Tôi lượn sang bên trái. Rút lui có trật tự khi lại thấy vị diễn giả kia lên trên sân khấu. T-t-ôi biết tôi n-n-ói rất r-ất khó kh-ó-ó nghe, nhưng tôi v-ẫn r-r-ất vui khi được nói ch-ch-uyện với bạn.
Rồi ông liếc xuống bàn, vô tình thấy dòng chữ: Kings Wholesale Liquors trên một cuốn sách quảng cáo, Marshall reo lên: A ha, Larry King! Anh nghĩ thế nào? Thứ nhất, là tầm quan trọng của sự chuẩn bị. Vài ngày sau, tôi nhận được tin là nhiều người trong câu lạc bộ thích bài nói của tôi.
Cơn bão tuyết không phải do chúng tôi gây ra. Nhưng mục đích của tôi là cố gắng tạo nên một không khí sôi động, xóa đi sự mệt mỏi và nhàm chán. Đặc biệt đối với những người bản tính rụt rè hay không thích nói nhiều.
Tuy nhiên bao giờ cũng vậy, bạn cần đặt câu hỏi giả định đúng lúc đúng nơi, nội dung cũng phù hợp và chừng mực. Những người lính cứu hỏa và nhân viên cấp cứu lay tôi dậy: Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Anh có sao không?! Tôi sẽ giới thiệu cậu với họ.
Nếu có dịp xem tôi nói trên đài CNN, bạn hãy nhận xét giúp tôi về phong cách của Larry King nhé. Khi tôi còn ở lứa đôi mươi ở trường trung học, con gái bị cấm đoán gọi điện thoại cho bạn trai là điều đương nhiên. Không may là trò đùa này lại thành công ngoài sức tưởng tượng.
Trong chương trình của tôi thì ngược lại, tôi không bao giờ hỏi những câu mà tôi đã biết trước câu trả lời. Tôi vẫn còn nhớ lúc đó tôi đã nhủ thầm rằng có lẽ tôi đã nhầm, rằng tôi chỉ là một kẻ ba hoa chích chòe ngoài phố chứ đâu có giỏi giang gì. Lỗi là ở chính chúng ta.
Điều quan trọng là bạn đừng quá bận tâm về việc rút lui. Rồi Rogers nói thêm: Dĩ nhiên các bạn sẽ thắc mắc làm thế nào mà tôi đun nóng Đại Tây Dương lên đến 212 độ Fahrenheit được. Nhưng đến bây giờ tôi mới biết mặt chú rể đấy.
Anh còn cười đùa về tật nói lắp của mình. Nếu có dịp xem tôi nói trên đài CNN, bạn hãy nhận xét giúp tôi về phong cách của Larry King nhé. Tôi nghĩ phong cách nói của tôi có nét tương đồng với phong cách của Cavett.