Đến câu cuối cùng thì đám đông vỡ lẽ cười phá lên: Tôi đã bị rớt xuống dưới sàn sân khấu, quý vị đừng lo, không hề hấn chi cả. Được nói chuyện với một con người từng trải và có kiến thức rộng như Harry Truman thật thích thú! Đôi lúc bạn cũng có thể pha vào một chút khôi hài để làm vơi bớt không khí ảm đạm.
Trong một bữa tiệc, mọi người đang bàn luận về đề tài sức khỏe và ai cũng có những nỗi ưu tư riêng. Và trong khi nói, bạn phải luôn nhớ xem người khác muốn biết việc gì. Giây phút của tình người! Danny đã tạo ra khoảnh khắc thiêng liêng ấy không phải từ sự cởi mở, hay từ những lời nói hay ho thú vị mà từ một tấm lòng biết chia sẻ và đồng cảm.
Nếu bàn tay bạn có một vết dơ, khán giả cũng nhìn thấy. Tiếp theo, tưởng tượng rằng bạn đang đứng trước khán giả và bắt đầu nói. Bởi họ đều có một điểm chung là sự nhiệt tình, hào hứng hết mình trong công việc lẫn khi trò chuyện.
Nhưng tôi nghĩ không hẳn như vậy. Rõ ràng là từ utilize ít phổ biến hơn từ use. Lúc đầu chúng tôi nói về quá khứ, anh không biết rồi tôi sẽ hỏi anh cái gì.
Và cả Luciano Pavarotti, vừa lọt lòng mẹ đã có chất giọng tuyệt vời (nghe đồn tiếng khóc của anh ấy cũng khác người nữa!), thế nhưng cho tới giờ phút này anh vẫn còn luyện hát. Toàn những nhân vật tai to mặt lớn, Larry ạ! Bạn có thể tưởng tượng các thính giả của tôi đã cười nghiêng ngửa thế nào.
Phái nữ cũng bận tâm về nó. Bốn người đầu đều nói rất hay, nhất là vị giáo sĩ người Do Thái của Bob. Luôn duy trì một thái độ hào hứng, cởi mở, không e dè, nhút nhát.
Nếu ngồi cạnh tôi trong buổi hội nghị hôm ấy, có thể bạn cũng rút ra kết luận như vậy. Tôi luôn nhìn người đối diện đang trò chuyện một cách thật tự nhiên để thể hiện sự quan tâm đến họ. Bình thường Hope đâu có như thế, chỉ khi ánh đèn camera chiếu vào là Hope trở nên luống cuống lập cập.
Giá mà còn tờ sơ đồ trận bóng, ít ra chúng tôi có thể biết vị trí của cầu thủ hai đội trên sân. Có thể bạn hơi liều khi khen một nữ đồng nghiệp trong cơ quan rằng: Cô trông thật tuyệt vời khi mặc chiếc áo này! hay Chiếc váy này làm cho cô thật lộng lẫy!. Thế là tôi lọt xuống luôn.
Câu chuyện trên nghe có vẻ khó tin nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Tôi chẳng còn biết hỏi cái gì nữa. Nhưng không phải ai cũng tốt bụng như thế.
Chưa kể đến việc người nghe cảm thấy vô cùng nhàm chán. Phòng chật thì bảo khách ngồi gần, nhà rộng thì mời khách ngồi thưa ra. Dù là người nổi tiếng, cũng đừng cho rằng mọi khán giả đều biết bạn.