Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Cảm giác như không thể lành lại được.
Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức.
Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Thôi, bác đừng xuống.
Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Thôi thì tôi im lặng.
Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Cũng chẳng biết sẽ chụp không.
Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có.
Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường.
Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.
Vào ngủ tiếp đi con. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình.