Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao.
Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ.
Tôi cất tờ giấy vào cặp. Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.
Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường.
Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.
Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm.
Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.
Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng.
Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba.
Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa.