Chúng ta nên hành động như Đại tướng Eisenhower: đừng phí một phút để nghĩ tới những người mà chúng ta ghét. Pierpont Margan, một trong những nhà tài chánh đại tài, buổi chiều thứ bảy thường một mình lại nhà thờ Trinity ở đầu đường Wall Street quỳ gối cầu nguyện. Tôi không theo đạo ấy.
Ngay bấy giờ tôi đã được biết chồng tôi là Hải quân trung tá Robert Raleigh Yates vô sự. Bác sĩ kể chuyện một thân chủ ông có hai hàm răng rất tốt. Từ đó, anh leo hết cấp này đến cấp khác.
Mà các sinh viên đại học đều biết rằng: "Tạo hoá ghét sự trống rỗng lắm". Có lẽ tôi sẽ mất việc, và cũng có lẽ hãng sẽ gỡ bỏ bộ máy của tôi đi và như vậy cái vốn hai vạn mỹ kim mà Công ty đã bỏ vào việc đó sẽ tan ra khói. Chúng ta còn sống được vài chục năm trên trái đất này, thời khắc bất tái lai, cớ sao bỏ phí bao nhiêu giờ để ấp ủ trong lòng ưu tư, bất bình không quan trọng mà chỉ một năm sau là người khác và cả ta nữa đều quên hết? Không nên vậy, hãy nên hy sinh đời ta cho những hành động và cảm tình đáng quý, những tư tưởng cao thượng, những tình thương chân thật và những sự nghiệp lâu bền".
Viết cuốn này tôi cũng điên như lần trước: tôi cũng vay ý tứ của hàng lố tác giả khác rồi thu thập vào trong một cuốn - một cuốn chứa đủ những cuốn khác. Khi nào giá đường trên thị trường hạ thì ngược lại chất đường trong máu và nước tiểu y cứ tăng lên. Ông trả lời, lúc đầu, ai hơi chỉ trích là ông phải nghĩ ngợi ngay.
Mà đúng vậy, tôi đã có một tinh thần mới mẻ, một tinh thần thắng trận. Về sau khi phải dọn về một trường học làng tôi mướn năm Mỹ kim mỗi tháng, tôi cũng cám ơn Thượng Đế đã ban cho tôi một cái mái để che mưa che nắng, tôi chân thành cảm ơn Ngài vì đời tôi không đến nỗi khổ hơn nữa. Đô đốc tiếp: "Một chiếc tàu bị đắm, tôi không thể trục nó lên được.
Thời oanh liệt của tôi quả đã qua hẳn. Tôi mệt quá, vừa đi vừa ngủ, vừa mơ màng. Tại sao vậy? Bởi vì ông vẫn mơ tưởng một diễm ảnh cao xa.
Chuyện đó xảy ra 18 năm trước. Ông không thể quên nó được. Lời bạn đã làm tôi phải suy nghĩ.
Bạn có biết người Mỹ nào bị tố cáo là giả dối, là "bịp đời", là "gần như là thằng sát nhân" không? Một người mà một tờ báo Mỹ vẽ ngồi trên đoạn đầu đài, lưỡi dao kề cổ, một người mà khi đi ngoài đường, bị công chúng chửi rủa? Bạn có biết người đó là ai không? Là cố Tổng thống George Washington vậy. Bạn tôi cắt thịt có vụng về không, tôi không thấy, mà nếu có thấy cũng không cần biết. Không thể như vậy được.
"Ít lâu sau ngày được giải ngũ, tôi tự lập cơ nghiệp. Những chuyện như vậy hàm hồ quá, bạn không kiểm tra được hết. Vài tuần sau, tôi chống nạng đi được.
Tôi vội bảo cho chúng yên tâm. Chúng tôi vào một nhà thờ cầu nguyện rằng nếu cháu phải chết thì đó là Thánh ý của Thượng Đế thì chúng tôi cam chịu. Chị ta muón nên một danh ca.