Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.
Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.
Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà. Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Dùng cứt thì không hay lắm.
Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn.
Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Thật ra, có gì để mất đâu.
Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Phải hết sức giữ gìn.
Tôi về, cũng đỡ in ít. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục.
Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Trong công viên thì toàn ma cô. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo.
Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường.
Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.