Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.
Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.
Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.
Tôi không muốn đi đâu cả. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt.
Con mèo nằm trên nóc tivi. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Để đỡ tình cờ lặp lại.
Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân.
Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh.
Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp.
Đó cũng là một thứ trói buộc. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn.
Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.